[Verse 1] Làng Vũ Đại đêm sâu, ai thấu tiếng người say Tiếng rượu đắng len vào từng mái tranh gầy Hắn bước qua đời bằng tiếng chửi cô đơn Chửi trời, chửi đời, chửi cả làng Vũ Đại Nhưng trong đáy mắt ấy, chỉ là một nỗi buồn không tên [Verse 2] Một đứa trẻ mồ côi, lớn lên giữa lời ruồng bỏ Không cha mẹ, không nhà, không một ai chờ Vết sẹo trên mặt như vết cứa thời gian Tiếng rượu thấm thành cay đắng, biến trái tim thành khô cạn Ta lạc mất mình trong những đêm mịt mù tội lỗi [Chorus] Ôi, ta chỉ muốn làm người, một người bình thường thôi Không tiếng chửi, không men say, không lạc loài giữa đời Nhưng mà ai cho tao lương thiện, ai mở lối ngày mai Làm thế nào cho mất được những vết mảnh chai trên mặt này Tiếng gào cuối cùng vang lên, giữa cuộc đời không ai trả lời [Verse 3] Thị Nở đến bên ta, như cơn mưa đầu mùa Bát cháo hành thơm, sưởi ấm đời ta lần nữa Hắn thấy lòng thành trẻ con, hắn muốn làm người lương thiện Nhưng lời đời cay nghiệt, kéo ta trở về bóng tối Tình người vừa chớm nở đã tàn trong một tiếng từ chối [Chorus] Ôi, ta chỉ muốn làm người, một người bình thường thôi Không tiếng chửi, không men say, không lạc loài giữa đời Nhưng mà ai cho tao lương thiện, ai mở lối ngày mai Làm thế nào cho mất được những vết mảnh chai trên mặt này Tiếng gào cuối cùng vang lên, giữa cuộc đời không ai trả lời [Outro] Đêm Vũ Đại trôi qua, chỉ còn gió biết tên ta Nếu kiếp sau có thật, xin làm người lương thiện Không cần anh hùng, chẳng mong giàu sang Chỉ cần một bàn tay nắm lấy Và một mái nhà để trở về